
Tám mươi năm trước, tại Quảng trường Ba Đình (Hà Nội), bản Tuyên ngôn Độc lập của Chủ tịch Hồ Chí Minh đã ngân vang, khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Giây phút ấy khắc vào tâm khảm của dân tộc một mốc son chói lọi. Lần đầu tiên, Nhân dân Việt Nam ngẩng cao đầu, kiêu hãnh làm chủ vận mệnh của mình.
Nhưng để có được ngày vui, biết bao thế hệ cha ông đã phải trả bằng xương máu. Từ những ngày đầu chống ngoại xâm, dân tộc Việt Nam đã mang trong mình khí phách quật cường, quyết không khuất phục. “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”, lời thề không chỉ khắc trên đá, mà được viết bằng máu của hàng vạn, hàng triệu người con ưu tú. Trên từng cánh rừng, ngọn núi, dòng sông, hải đảo,... đâu đâu cũng in dấu chân của lớp lớp thế hệ thanh niên lên đường làm nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc. Có những lời hẹn ước mãi mãi dang dở. Dưới gốc đa đầu làng, bao đôi lứa trao nhau lời nguyện ước. Nhưng hòa bình về, cây đa vẫn đứng sừng sững, người ở lại vẫn thủy chung chờ đợi, nhưng anh đã mãi nằm lại nơi chiến trường. Có những bà mẹ Việt Nam Anh hùng như Mẹ Nguyễn Thị Thứ, tiễn 09 người con lên đường, ôm trọn nỗi đau mất mát để Tổ quốc có ngày toàn thắng. Những vần thơ đã nói thay nỗi lòng: “Ôi đất nước sau bốn ngàn năm, đi đâu ta cũng thấy/ Những cuộc đời đã hóa núi sông ta” (Nguyễn Khoa Điềm). Đúng vậy, đất nước hôm nay không chỉ được tạo dựng bởi mồ hôi và công sức, mà còn bằng máu xương, bằng tuổi xuân của bao người đã hóa thân vào sông núi.
Thế hệ hôm nay sinh ra trong hòa bình, chưa một lần nghe tiếng bom rơi, chưa từng chứng kiến cảnh chia ly, mất mát vì chiến tranh. Nhưng mỗi dịp Thu về, khi cả nước cùng nhau kỷ niệm Quốc khánh, trong lòng lại trào dâng xúc cảm tự hào và biết ơn. Tại Lễ kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 02/9 vừa qua, dưới sắc đỏ rợp trời, hàng triệu trái tim cùng chung nhịp đập. Giữa biển người, có những ánh mắt rưng rưng của các cựu chiến binh, những người đã dành cả tuổi xuân trong khói lửa. Họ khóc vì hạnh phúc hôm nay và khóc vì đồng đội năm xưa.
Mùa Thu độc lập không chỉ là mùa để tưởng nhớ, mà còn là mùa để thế hệ trẻ tự soi mình, tự nhắc mình trách nhiệm cống hiến. Nhìn những đoàn quân diễu binh, nhìn lá cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió, trái tim tuổi trẻ chúng tôi càng thêm bồi hồi. Lời nguyện ước giản dị nhưng kiên định: “Nếu Tổ quốc cần, chúng tôi sẵn sàng”. Có thể, thế hệ trẻ hôm nay không còn phải cầm súng ra trận, nhưng vẫn còn đó những “mặt trận” mới: Công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc trong thời kỳ hội nhập, phát triển.
Mùa Thu lại về trong tiếng gió heo may, trong sắc thắm của cờ đỏ, sao vàng, trong ánh mắt người già và nụ cười trẻ thơ, ta thấy rõ một sợi dây vô hình kết nối quá khứ - hiện tại - tương lai. Đó là tình yêu nước, là ý chí kiên cường, là khát vọng trường tồn.
Và chúng tôi, những người trẻ xin nguyện tiếp bước cha anh, sống xứng đáng với Tết Độc lập, với mùa Thu lịch sử, để mai này khi nhìn lại, có thể tự hào rằng: Chúng tôi đã góp một phần nhỏ bé của mình cho Tổ quốc Việt Nam. Hân hoan giữa mùa Thu, trong tâm khảm mỗi người con đất Việt lại vang vọng lời thơ Nguyễn Đình Thi như khúc ca bất diệt: “Mùa thu nay khác rồi/ Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi/ Gió thổi rừng tre phấp phới/ Trời thu thay áo mới/ Trong biếc nói cười thiết tha…”./.